Ring… Ring…”… Nhạc chuông reo, báo 1 tin nhắn mới vừa đến. Line [nick name ] mở ra và… đó là tin nhắn của Ken [nick name, too ]. “Em làm vợ của anh nhé!”. Trái tim Line đập thình thịch liên hồi. Cô hog nghỹ là Ken thích mình. Line vội vàng nhắn lại :”Anh đùa à?”. Ken trả lời :”Em online đi!”
…VÀI PHÚT SAU…
[L]ine…Keep… is now online
Ken Once: sao rồj? suy nghĩ kĩ chưa?
[L]ine…Keep…: em không biết nữa… sao anh lại quyết định đột ngột vậy?
Ken Once: vì anh thích em
[L]ine…Keep…: sao lại vậy? Anh thích em từ khi nào?
Ken Once: mới đây thôi
[L]ine…Keep…: sao lại mới đây?
Ken Once: rồi em sẽ biết. Sao nào, đồng ý không?
Line lưỡng lự… và một lúc sau…
[L]ine…Keep…: em không biết có nên nhận lời hay không nữa
Ken Once: yên tâm đi, chỉ là vợ online thôi mà
[L]ine…Keep…: OK, vậy cũng dc
Ken Once: Yay! Thanks em iu!
[L]ine…Keep…: sao lại em iu? Vợ iu chứ!
Ken Once: ừ vợ yêu
[L]ine…Keep… is typing...
Và bắt đầu từ đó, mỗi ngày, Line đều dành thời gian cho Ken… trên mạng! Cả 2 đã quyết định là sẽ giấu mọi người về mối qan hệ này. Không biết với Ken như thế nào, nhưng Line thì… cô đã yêu Ken từ lâu rồi! Sau cái lúc tình cờ gặp Ken ở lớp học thêm Anh Văn vài tháng trước. Lúc đó, Line chỉ nghĩ đơn thuần, mình thích Ken. Và rồi thời gian dần trôi, lúc cả hai 2 đã là bạn của nhau, thì những hành động quan tâm, những cử chỉ ngọt ngào của Ken, đã làm Line rung động… Line định sẽ nói ra cho Ken biết, nhưng… “Lỡ đâu Ken không thích mình thì sao? Lúc đó, tình bạn của mình và Ken bấy lâu sẽ như thế nào?” Và rồi cuối cùng, Line đã quyết định, sẽ im lặng…
Ngày nào cũng thế, cô và Ken online và chat với nhau, sau đó thì rủ nhau cùng chơi những game online mà cả 2 cảm thấy thích. Line nhớ lại những lúc cả 2 nhảy đôi trong Au, tim cô đã đập loạn nhịp khi thấy cả 2 cùng perfect… Và bất chợt cô nghĩ “Bọn mình cũng hợp nhau quá nhỉ?!” Rồi cô nhớ lại những lúc, Ken hi sinh bò lên trước để đỡ đạn cho mình trong Taan, hay những lúc cô đã tức giận đến thế nào kiy Ken bị bắn hội đồng và chết. Lúc đó cô chỉ nghĩ đến việc trả thù thôi! Nhiều lúc, Line cũng định sẽ nói ra tất cả, nhưng… tình bạn này lại không cho phép Line làm thế! Mỗi tuần, cả hai chỉ gặp nhau được vài tiếng buổi tối thôi. Có dạo gần đây, những ngày thứ 7 hay chủ nhật, Ken hay sang nhà, rủ Line đi chơi.
Và rồi, ngày hôm nay, Ken đã đề nghị như vậy… Tối đó, Line hog ngủ được. Cảm giác rất khó tả… Có vui, có bùn, có chút hoài nghi nữa! Vui vì Ken đã nói rằng Ken thích Line, bùn vyì tại sao Ken lại không muốn quen Line ngoài đời thật, mà chỉ là “vợ online” – như lời Ken nói. Và... cô nghi ngờ 1 chút về tình cảm của Ken. “Ken thích mình... thật không nhỉ?!” – Line tự hỏi. Và chắc có lẽ, suốt cả đời, Line cũng chẳng tìm được câu trả lời... Đêm đó, là một đêm dài thật dài...
MỘT THỜI GIAN SAU ĐÓ...
[K]en...: hey vợ!
[L]ine...: sao chồng yêu?
[K]en...: ngày mai, vợ chồng mình, đi chơi nhé!
[L]ine...: mai?! Mai phải học mà? Sao không đợi đến t7?!
[K]en...: anh không đợi được, anh muốn đi chơi với em ngay cơ Hic...
[L]ine...: lại nhõng nhẽo thôi đc rồi cưng, vậy sau giờ học, chúng ta sẽ đi. Về trước 9h, oki?
[K]en...: Ý em là vợ chồng mình đi từ 8h đến 9h về á?!
[L]ine...: Ừ
[K]en...: 1 tiếng thì chơi được gì chứ?
[L]ine...: Well, it’s up to u! =,= [Tùy anh thôi]
[K]en...: lại english
[L]ine...: em quen rồi cưng, học sinh ưu tú mà
[K]en...: Được rồi, được rồi... lại bắt đầu khoe khoang đây thôi được rồi, ý anh muốn nói, là ngày mai, cả 2 trốn học đi chơi, hiểu chứ?!
[L]ine...: what!? Anh biết là em chưa từng trốn đi chơi bao giờ mà?!
[K]en...: thế nên bây giờ mới trốn
[L]ine...: anh dạy vợ mình hư thế à
[K]en...: không hề! Thế em có muốn đi chơi với anh không?
[L]ine...: ... có
[K]en...: vậy thì....?
[L]ine...: okay, dc rồi...
[K]en...: Yay!!! Yêu vợ anh nhất!!!
[L]ine...: thôi dc rồi, em biết mà :”>
[K]en... is typing...
Lúc nào cũng thế… Trên Yahoo, trên game,... hay nói chung, là trên mạng, cả 2 đều như thế! Ngọt ngào, thân mật và tình cảm... Và Line cảm thấy thật vui khi được như thế. Line quay cuồng với những lời ngọt ngào của Ken... trên mạng! Và đôi lúc, cô cảm thấy hụt hẫng với những ánh mắt lạnh lùng, hờ hững của Ken ở lớp học thêm. Cô tự nhủ lòng:” Tụi mình đang giấu cơ mà! Nếu Ken quan tâm mình thì sẽ lộ hết mọi chuyện! Đừng buồn, đừng buồn nhé!”... Và, nơi khóe mắt bắt đầu cay cay...
Dù vậy, nhưng vẫn có đôi khi, cô cảm thấy lòng rạo rực và rất vui khi Ken mua cho cô 1 thứ gì đó, dù chỉ là 1 cây kẹo mút... Vì Line nghĩ, như thế, là Ken đang quan tâm cô... Và cô cảm thấy hạnh phúc vì điều đó! Nhưng, tất cả, chỉ là... đôi khi mà thôi! Có ai định nghĩ chính xác đc từ “đôi khi” không?
Lúc không ở trường, chính xác là những lúc không có 1 ai quen thuộc xung quanh, thì Ken, thật sự là một người lí tưởng! Ken lo cho Line từng chút một. “Này, về rồi là phải đi ngủ nhá! Thức khuya là chết với anh!”; “Đau bụng hả cưng? Anh mua thuốc nhé!”;... và có pha chút hài hước “Sao vậy? Buồn vì nhớ anh đúng không? Anh biết mà ”; “Uống sữa nhiều vào, em còn kém lắm ”;... Và Line ước, ước sao cho Ken cứ mãi như thế này... Để Line còn cảm nhận được, một chút hơi ấm... nơi Ken!
Có đôi khi, cô mún hỏi Ken, hỏi nhìu lắm. Hỏi những câu, mà con gái lúc nào cũng muốn hỏi người yêu mình. Nhưng... chắc cô không có quyền làm điều đó. Vì... Line chỉ là một-người-vợ-online mà thôi! Phải, chỉ là vợ-online mà thôi! Tim cô nhói đau khi nghĩ đến nó... Cô không được đường đường chính chính công khai mối quan hệ này cho tất cả bạn bè. Cô không có quyền được nói với bạn bè rằng:” Ken và Line là 1 đôi!”, cô không có quyền được chăm sóc cho Ken ở trường, cô không được nắm tay Ken lúc có mọi người, và... cô không được nói trước mọi người, rằng cô yêu Ken, nhiều, nhiều, lắm!
[K]en...: em này, anh muốn nói với em 1 việc
[L]ine...: sao chồng yêu? Có chuyện gì? Có cần phải nghiêm trọng thế không?
[K]en...: À... uhm... nhưng em phải hứa, là không được suy nghĩ nhiều, sau khi anh nói ra, được chứ?
[L]ine...: Được rồi, anh nói đi... em nghe đây
[K]en...: Hứa chứ?
[L]ine...: Uhm, hứa! Lời hứa danh dự của Line đó!
[K]en...: Dc r`... anh nói đây..
[L]ine...: Uhm
[K]en...: Chúng mình, là vợ chồng...
[L]ine...: Uhm đúng, thì sao?
[K]en...: ...ONLINE...
Trái tim Line quặn thắt lại... chợt cảm thấy nhói đau... và...
[L]ine...: ... à, em biết chứ, anh không cần phải nhắc lại đâu, chúng mình thỏa thuận rồi mà lại là chuyện phải giữ bí mật chứ gì anh không phải lo, em biết mà
[K]en...: ...à không, không phải chuyện đó.
[L]ine...: Chứ... là gì?
Line bắt đầu lo lắng, đầu óc bắt đầu nóng lên, giống như sắp nổ tung...
[K]en...: à... anh mún nói là, nếu chúng ta là vợ chồng online, thì việc đó với việc có người yêu ở ngoài đời, sẽ... không liên quan đến nhau, đúng không?
[L]ine...: ...
[L]ine...: À...
Line khựng lại... đầu óc rối bời... Lúc này Line không biết mình phải trả lời Ken thế nào... Và thật sự, Line đang lo lắng... à không, đang sợ...
[L]ine...: À... đúng sẽ không liên qan gì nếu anh có người yêu, thì em sẽ là người biết đầu tiên, được chứ chồng yêu?
[K]en...: ... ừ
[K]en...: cảm ơn em, vợ yêu!
[L]ine...: Sao lại cảm ơn em? Đó là điều tất nhiên thôi mà
[K]en... is typing...
Line lúc này, như lạc vào một thế giới khác... Cô cứ lo sợ, sợ một ngày nào đó...
Ken vẫn thế! Vẫn dịu dàng qan tâm cô mỗi khi... không có ai ngoài 2 đứa! Thế rồi...
[K]en...: vợ à, anh muốn nói với em một chuyện
[L]ine...: được, anh nói đi!
[K]en...: Anh...
[L]ine...: Sao?
[K]en...: Anh... có... người yêu rồi...
[L]ine...: À... ừ...
[L]ine...: Chúc mừng anh, Ken ạ!
Line cảm thấy mọi thứ xung quanh cô đều quay cuồng... cô cảm thấy như thời gian ngừng trôi và... từng giọt nước mắt lăn dài trên má... ngón tay lúc này như cứng đờ, và Line không thể suy nghĩ thêm được gì nữa... nhìn bàn phím, cô tưởng chừng như chúng chỉ là một vật thể nào đó hình chữ nhật, và màu đen... hoàn toàn không có bất kì chữ nào bên trên... mọi chuyện, hệt như một giấc mơ... một ác mộng!
BUZZ!!!
Line giật mình...
[K]en...: Em sao vậy? Sao im lặng?
[L]ine...: À... em
[L]ine...: Em đi lấy sữa
[K]en...: Thật không?
[L]ine...: Uhm, thật anh lo à?
[K]en...: Ừ, anh lo
[L]ine...: đừng lo, anh biết Line mà
[K]en...: Ừ anh biết em, và anh cũng hiểu em nữa
[L]ine...: Uhm...
[K]en...: Em...
[K]en...: Buồn không?
[L]ine...: Gì cơ? à không em không buồn
[K]en...: sao vậy?
[L]ine...: Vỳ nếu anh có người yêu, và nếu người đó được anh chọn, thì đó thật sự là một người đặc biệt đối với anh
[K]en...: Ừ, có thể...
[L]ine...: Và như vậy, người đó, sẽ làm anh vui... mà anh vui, thì em cũng vui, sao lại phải buồn
[K]en...: ...
[L]ine...: À, em phải đi đây 1 chút, chắc là sẽ về trễ. Anh đừng chờ em, chắc em sẽ không online đâu. Anh ngủ trước đi nhé!
[K]en...: Sao vậy? Em đi đâu? Giờ này đã gần 9h rồi
[L]ine...: Em qua nhà bạn em lấy quyển vở, ma kiểm tra rồi, em chưa chép bài
[K]en...: Chậc, hư quá anh chờ em, đi cẩn thận nhé!
[L]ine...: Thôi anh đừng chờ, em sẽ không online đâu... ngủ ngon anh nhé!
[L]ine...: Em yêu anh...
[L]ine is now offline
Line gục mặt xuống bàn, và... khóc! Line khóc nhiều, thật nhiều... “Line à, mày mất Ken rồi! Mày để mất anh ấy rồi...”... Line khóc thật nhiều... “Sao vậy Line? Sao mày lại đau khổ như vậy? Mày... mày chỉ là vợ online thôi mà! Mày biết điều đó mà! Mày biết sẽ có một ngày như thế này mà! Sao mày lại buồn?...”...
Cả tuần sau đó, Line không đến lớp học Anh Văn nữa. T7, Ken đến tìm, cô cũng tìm cách tránh mặt... Cô xin phép mẹ, cho mình nghỉ học Anh Văn ở chỗ đó mỗi tối. Vì:” Mẹ à, dù gì cũng sắp hết khóa rồi, còn vài buổi nữa thôi! Con cũng đã kiểm tra cuối khóa rồi còn gì? Giờ vào lại thi xếp lớp thôi nhưng con không muốn học nữa! Thi xếp lớp làm gì? Ở đây dạy chán lắm, con muốn học ở chỗ khác”. Hết cách, mẹ Line cũng đành đồng ý...
2 tuần, Line không online. Không chat, không game, không check web... Line tắt cả điện thoại. Cô chỉ nằm ườn ở nhà, nghe nhạc và nghĩ... Line nghĩ nhìu lắm... Nghĩ và nhớ, nhớ tất cả những gì cô đã từng trải qua... Và... “Line à, đã đến lúc rồi...”...
[L]ine... is now online
Line nhìn thấy trong Offline Messages của mình, toàn là tin của Ken! Những ngày đầu, ngày nào Ken cũng gửi off mess cho Line... và rồi những ngày sau, thưa dần...
Ken không online. “Chờ thôi, Line ạ!”... Line dành thời gian đọc hết Off Mess của Ken... Và, lấy hết can đảm, cô gửi Offline Messages cho Ken:
[L]ine...: Ken à... 2 tuần qua, em đã suy nghĩ rất nhiều
[L]ine...: và em nghĩ là...
[L]ine...: mình... chia tay nhé!
[L]ine...: mà này, anh đừng nghĩ là em bỏ anh, em chỉ là... buông tay anh ra thôi!
[L]ine...: đừng hỏi em vì sao
[L]ine...: vì chính em cũng chẳng biết nữa!
[L]ine...: chỉ là em cảm thấy mình nên chia tay, thế thôi!
[L]ine...: à, nhưng anh nên biết là, em đã rất hạnh phúc... khi có anh
[L]ine...: nói chung, em và anh, nên kết thúc tất cả
[L]ine...: cả Yahoo, cả game online, cả lớp học thêm... tất cả
[L]ine...: à, và cả điện thoại nữa!
[L]ine...: em không có ý bảo anh bỏ tất cả đâu
[L]ine...: em chỉ nói là, từ nay, anh sẽ một mình làm tất cả
[L]ine...: online Yahoo, game online, đến lớp học thêm,...
[L]ine...: à không, anh không có một mình đâu nhỉ!
[L]ine...: anh vẫn còn người anh yêu cơ mà!
[L]ine...: em không có ý gì đâu
[L]ine...: chỉ là...
[L]ine...: à... uhm...
[L]ine...: .......................
[L]ine...: anh à, em buông tay anh ra nhé!
[L]ine...: anh đừng nghĩ gì về em nữa... quên em đi, và bắt đầu cuộc sống mới với người anh yêu
[L]ine...: em ghen tị, thật đấy
[L]ine...: nhưng thôi, anh cũng nên buông tay em ra đi nhé!
[L]ine...: anh đừng lo, em sẽ không buồn đâu!
[L]ine...: em đã nói rồi mà
[L]ine...: thời gian tới, em sẽ đổi số điện thoại. Anh cũng đừng đến nhà tìm em nữa nha!
[L]ine...: biết nói thế nào nhỉ? Mẹ em sẽ thấy phiền đấy và chắc em cũng vậy
[L]ine...: ...
[L]ine...: em chẳng biết nói gì bây giờ nữa
[L]ine...: thôi thì, qên đi...
[L]ine...: và sống tốt anh nhé!
[L]ine...: cho phép em, gọi anh một lần cuối, chỉ một lần này thôi...
[L]ine...: tạm biệt anh, CHỒNG YÊU...
[L]ine... is now offline
"Anh à...., em buông tay anh ra nhé,"
"Anh thì không sao nhưng em thì... buông tay anh ra em sẽ mất đà và ngã đấy... Em sẽ đau đấy"
"Không sao đâu, em ngã rồi em sẽ lại đứng lên được thôi, tin em đi mà, em buông tay anh ra đây..."
....
"Sao cả 2 lại cùng ngã thế này hả anh? Anh không sao chứ, anh đứng lên đi"
"Em đau không? nắm lấy tay anh và đứng dậy nào, nhanh lên..."
"Không đâu, em sẽ tự đứng dậy được, em buông tay anh ra rồi đấy, anh đi đi"
"Nhưng mà em vẫn chưa đứng dậy"
"Em giả vờ ngã để xem anh có thương không thôi. Lát nữa anh đi rồi thì em sẽ đứng dậy, tin em đi mà"
"Vậy thì anh đi thật đây, em phải đứng lên nha"
...
"Sao em còn chưa đứng lên?"
"Vậy sao anh lại quay lại?"
"Quay lại để chờ em đứng lên rồi đi"
"Anh đi đi... không là sẽ không bao giờ anh đi được nữa đâu"
"Anh không đi nữa nhé"
"Không được, còn nhiều thứ đang chờ anh, anh cứ đi đi"
"Còn em"
"Em không sao, tin em 1 lần nữa đi mà"
...
Em sẽ không bao giờ đứng dậy được đâu, nhưng em buộc phải buông anh ra thôi, để cho anh tự do trên còn đường của mình, không còn phải lo lắng cho em nữa, anh à, không ai thay thế được anh đâu, chúc anh đạt được những gì anh muốn, đừng quên em anh nhé!
[A]nh à ... biết không .. em đang đứng trên bờ vực ... sâu quá ... thăm thẳm !
[E]m không biết khi em trượt chân ngã xuống ... anh có kéo chặt tay em lại không ?
[H]ay anh à .. buông tay em ra nhé .. để em rơi xuống ...
[Đ]ể em ở dưới đó mãi mãi .. và không gặp lại anh nữa !
[E]m chôn kín tình cảm này lại nhé ... em mang theo tình yêu em dành cho anh .. xuống bờ vực ấy anh nhé
....
[E]m nhắm mắt lại và em không nhìn thấy gì đâu ...
[E]m sẽ khôg thấy anh ở đâu cả .. và cũng không thể chạy đi kiếm anh như lúc xưa ...
[M]ình đánh mất nhau phải không anh?
[M]ơ hồ quá tình cảm đôi ta ...
[A]nh có thực sự cần em không ??
[E]m chẳng thể chắc chắn điều gì ... em chỉ biết em yêu anh! Yêu thật sự và không dối trá!
[E]m đau quá ... nhưng biết nói thế nào đây cho anh hiểu ....
[E]m buông tay .. em chấp nhận mất anh ... để anh hạnh phúc !
[E]m xin lỗi nhé .. chỉ vì em quá yếu đuối ... em quá sợ mất anh ..
[N]hưng thôi .. lần này em chấp nhận mà .. để anh có thể tìm kiếm một hạnh phúc riêng cho anh và xứng đáng với anh
...
[C]òn em .. em xin lỗi .. nhưng hãy cứ để tình cảm của em được chôn chặt mãi ... và được yêu anh trong lòng em ... như thế ... có lẽ em sẽ không cảm thấy hối hận !
[E]m yếu đuối quá ... và cứ mỗi lần đối diện với anh .. em chỉ muốn anh ôm chặt lấy em ..
[Đ]ễ em biết anh vẫn còn cần đến em .. và vẫn yêu em ....
[N]hưng khôg thể phải không anh ....
[E]m xin lỗi ... nhưng em yêu anh ....
[M]ình ....
[N]gừng yêu nhau anh nhé !
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để một ngày nào đó em được thấy anh cười ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh không lảng tránh em như thế nữa ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh không phải buồn phiền mãi nữa ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh không còn trách nhiệm với em nữa ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé .. để anh không mất tự do như thế nữa ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh có thể kiếm ai đó quan tâm anh hơn em ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé .. để anh đừng phải nghĩ ngợi gì về em nữa...
[E]m đã cố nén lại .. không khóc nữa ... em làm được mà .. nhưng em đau lắm .. đau ở đây .. ở trong lòng em này
....
[E]m đã cố chờ đợi anh ... như mọi ngày .. như mọi ngày anh vẫn ở bên em ...
[E]m đã cố tự nhủ anh bệnh rồi .. anh mệt lắm và nên thông cảm cho anh .. nhưng em đau lắm ...
[E]m đã tự nhủ không dựa dẫm vào anh mãi .. nhưng em vẫn muốn tìm anh ...
[E]m đã cố không nghĩ về anh nữa ... nghĩ cho em nhiều hơn một chút .. nhưng em không ngăn được nước mắt ...
[E]m đã cố nghĩ không được yếu đuối như thế nữa ... nhưng em vẫn muốn có anh như lúc trước mãi ...
[E]m muốn vượt qua thời gian này quá ... thời gian không có anh ở bên cạnh em ... buổi sáng ... ra chơi ... buổi chiều và lúc ra về ...
[E]m đang cố gắng tập sống không có anh như thế ... mà sao em lại đau quá ... em muốn khóc thét lên ... nhưng em không thể ... em khóc quá nhiều rồi ... mắt em sưng lên mất và em sẽ xấu xí đi mất ... phải thế không anh ?
[E]m sẽ ổn mà .. rồi dần dần em sẽ không khóc nhiều như thế nữa ... và em cũng không níu kéo anh nữa ...
[E]m buông tay anh anh nhé ... để anh cảm thấy hạnh phúc và thoải mái hơn ...
[E]m biết điều đó quá khó khăn với em... và em cũng không chắc chắn em có thể vượt qua không .. nhưng em làm thế anh nhé .. nếu thế thì anh sẽ không buồn nữa phải không anh ?
[E]m tự nhủ em không sao mà .. em có thễ ngồi một mình .. em có thể đi một mình .. em có thể ra về một mình .. và em có thể sống một mình .... em ổn mà ...
[Ừ] thì ... em buông tay anh nhé .......!
Em là người buông tay anh ra...nhưng em lai hận anh...Anh đã nắm chặt tay em.....rồi lại còn nắm tay người khác...để tuột tay em...em đứng lặng...rồi anh quay lại cứ như vô tình để tuột mất tay em...Anh lai giữ chặt tay em ...Kéo em chạy theo anh...nhưng rồi lại để lõng tay em....để bây giờ...em đứng lại nhìn anh đi mất...sao anh ác thế...nếu đã biết không thể nắm tay em thật chật thì sao lại còn quay lại ...vì sao lại cố giữ lấy em...vì sao vậy ... vì sao vậy anh ?????
Và... Line đã không biết rằng...
Lúc đó...
Ken đang Invisible...
---
(hik vậy mà Ken cũng im lặng dc .....phải nói câu ji` chứ >_<)
[You must be registered and logged in to see this link.]